The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu


Phan_18
Q.1 - Chương 34: Thật mạnh giải toả nghi vấn độc án


Gương mặt Bắc Đường Húc Phong hơi hơi căng ra, đôi mắt tối tăm nhàn nhạt quét về phía Liễu Yến Yến, vẻ mặt hồ nghi, hỏi: "Hiền phi có tội gì?"

Trong lòng Tần Hương Y không khỏi vô cùng kinh ngạc, nhịn không được nhìn Liễu Yến Yến thêm vài cái, vẻ mặt đạm bạc, tựa như một đoá hoa sen thoát tục trong nước, lúc này, nàng yếu đuối quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, tay nhỏ bé vững vàng cầm lấy chiếc khăn màu trắng, nắm thành đoàn, da thịt trên mặt trong suốt như tuyết, hai hàng lệ chậm rãi lướt qua, thực sự là một đoá hoa lê mang mưa xuân, khiến người thương tiếc. Nàng rốt cuộc phạm vào cái gì? Sáng sớm đã đến Long Hành cung thỉnh tội?

Đối mặt câu hỏi của Bắc Đường Húc Phong, Liễu Yến Yến nhẹ nhàng nâng mắt, sợ hãi liếc hắn một cái, nức nở vài cái, nói: "Hoàng thượng, nô tì có tội, thực sự có tội. Độc trong môi son của Hoàng hậu nương nương là nô tì hạ."

Lời nói của Liễu Yến Yến kinh người, trong lòng Tần Hương Y không khỏi run lên. Nữ tử yếu đuối này hạ độc? Nhìn thế nào cũng không giống? Nếu thật là nàng hạ độc, nàng vì sao phải tự vào lưới, không phải tự hủy tương lai sao?

Bắc Đường Húc Phong tựa hồ không có dao động quá lớn, chỉ là trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt lạnh lùgn đão qua trên người Liễu Yến Yến, "Phải? Hiền phi hạ độc gì?" Hắn hỏi thật vân đạm phong thanh, tựa hồ đã sớm tính trước kỹ càng.

"Này — nô tì không biết là độc gì, là nô tì — tùy tiện tìm." Liễu Yến Yến có chút ấp úng, không nói được gì hơn.

"Hiền phi không biết? Trẫm nói cho ngươi. Đó là bí độc của Thổ Khâu quốc: Tàng Hoa độc." Khoẻ môi hơi mỏng của Bắc Đường Húc Phong cong lên, một cỗ âm khí lạnh lùng tích lại trên trán.

"Đúng, đúng, đúng Là Tàng Hoa độc. Nô tì quên tên." Bả đầu của Liễu Yến Yến chôn thật sự sâu, ánh mắt lóe ra bất định, rõ ràng nàng đang nói xạo.

Lại là Thổ Khâu quốc, Vân Ny tự xưng công chúa Thổ Khâu quốc, hiện tại nàng đã chết, sự tình vốn nên tiêu tan thành mây khói. Chỉ là đêm qua Bắc Đườn Húc Phong trúng độc là chuyện thật không thể cãi, lẽ nào trong hoàng cung còn có đồng mưu của Vân Ny? Hay có người ở cố tình dùng thủ thuật che mắt, lấy dnah nghĩa Thổ Khâu quốc sinh sự ở trong cung?

Liễu Yến Yến vì sao muốn đem trách nhiệm ôm lên người mình? Nàng đang bảo vệ ai sao? Tần Hương Y nhất thời nghĩ không rõ. Đối với Liễu Yến Yến này nàng thật không quá hiểu.

"Hiền phi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ở trước mặt trẫm phải nói lời thật." Bắc Đường Húc Phong sửa lại cẩm phục, chậm rãi đứng dậy, chắp tay bước đi thong thả đến trước mặt Liễu Yến Yến, cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, trong giọng nói tràn đầy chất vấn.

"Hoàng — thượng –" Thanh âm của Liễu Yến Yến bắt đầu run lên, nước mắt ào ào hạ xuống, đôi môi đẹp như hoa xuân càng không ngừng run động, hình dạng muốn nói lại thôi.

"Lý tổng quản, nô tỳ muốn gặp hoàng thượng. Van cầu người." Ngoài cửa cung, truyền đến thanh âm cầu xin của một nữ tử.

"Làm càn! Ngươi chỉ là một cung nữ nho nhỏ, hoàng thượng là ngươi nói gặp thì có thể gặp sao." Đây là thanha âm khiển trách của Lý tổng quản, vẫn ỏn ẻn như vậy.

"Lý tổng quản, van cầu người. Thả nô tỳ vào đi . Nô tỳ thực sự có chuyện nói với hoàng thượng, chuyện rất trọng yếu. Trễ chút sợ rằng... Lý tổng quản, cầu người."Thanh âm của cung nữ cực kỳ hèn mọn.

"Người nào?" Một trận gây rối ngoài cửa cung truyền vào trong lỗ tai của Bắc Đường Húc Phong, hắn tựa hồ nghe ra cái gì , hướng mắt nhìn về nơi xa, miệng lạnh lùng quát.

"Bẩm hoàng thượng –" Lý tổng quản đang muốn trả lời thuyết phục Bắc Đường Húc Phong, ai ngờ tiểu cung nữ thừa lúc hắn không chú ý, liền bỏ qua cánh tay của hắn, xông thẳng về phía trước, đón ngũ phục xuống quỳ rạp trên mặt đất, "Hoàng thượng, nô tỳ thật là có chuyện quan trọng."

"Ngươi nô tài không biết trời cao đất rộng này, dám xông vào Long Hành cung, người đâu, kéo nàng đi ra ngoài!" Mặt Lý tổng quản nhất thời biến sắc, rất sợ kinh động thánh giá, vội vàng truy đuổi đến.

"Lý tổng quản, ngươi trước tiên lui xuống." Bắc Đường Húc Phong liếc mắt tiểu cung nữ hèn mọn quỳ ở dưới, trong đôi mắt sâu hiện lên một tia dị dạng, tiểu cung nữ liều chết xông vào Long Hành cung định là có chuyện quan trọng gì.

Lý tổng quản không dám nói thêm cái gì, thân thể cung kính chầm chậm lui ra.

Tần Hương Y đối với sự cố đột nhiên tới như thế, cũng không kinh ngạc nhiều lắm, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt liếc mắt tiểu cung nữ vẻ mặt quật cường, di, thân ảnh rất quen thuộc, nghĩ tới, nàng không phải Uyển nhi ở Phượng Du cung sao? Vẫn là một tiểu cung nữ không chớp mắt, sao nàng lạii ở chỗ này?

"Uyển nhi, sao ngươi lại tới đây?" Liễu Yến Yến ngẩng đầu nhìn Uyển nhi, kinh ngạc nói.

"Nương nương, là nô tỳ phạm lỗi. Tất cả đều là nô tỳ lỗi, để cho nô tỳ đến gánh chịu." Cung nữ gọi Uyển nhi cắn cắn môi đỏ, nhìn Liễu Yến Yến, thập phần kiên định nói. "Tàng Hoa độc là nô tỳ đặt ở trong môi son của Hoàng hậu nương nương. Cũng là nô tỳ bỏ thuốc giải vào trong trà của Hoàng hậu nương nương." Nữ tử có bao nhiêu quyết tuyệt, mỗi một chữ một câu của nàng, đều leng keng hữu lực, một bộ dáng thấy chết không sợ.

"Uyển nhi, vì sao ngươi phải làm vậy? Bản cung bình thường không có bạc đãi ngươi." Tần Hương Y đối với sự hãm hại của Uyển nhi, là trăm mối không thể giải.

"Năm đó Uyển nhi vào cung, nơi nơi bị người khi dễ, nếu không phải Hiền phi nương nương thu lưu chiếu cố, sợ là sớm đã chết. Uyển nhi liền âm thầm thề, phải báo đáp Hiền phi nương nương ổn thoả. Từ sau khi hoàng hậu dọn ra lãnh cung, Hiền phi nương nương đã bị hoàng thượng vắng vẻ, nô tỳ thật hận, cho nên bỏ độc giá hoạ." Mỗi chữ mỗi câu của Uyển nhi đều lộ ra hận ý, giống như người bị Bắc Đường Húc Phong vắng vẻ chính là nàng.

"Ngươi muốn giá họa cho bản cung, chẳng lẽ không sợ thương hại hoàng thượng?" Tần Hương Y thuận miệng hỏi. Nha đầu ngốc, tổn thương Bắc Đường Húc Phong, tần phi trong hậu cung sợ là đều phải kinh hoảng, bao gồm Liễu Yến Yến.

"Nô tỳ phối Tàng Hoa độc vừa vặn đủ phân lượng, độc tính chỉ khống chế trong bốn canh giờ. Kỳ thực Hoàng hậu nương nương căn bản không cần tiêu hao nội lực, canh giờ vừa qua, độc tự nhiên giải." Uyển nhi dứt lời, cười đắc ý. Xem ra nàng thật là cố ý, hại... Tần Hương Y chịu không ít tiếng xấu thay cho người khác, còn khiến nàng thiếu chút nữa chết.

Thổ Khâu quốc xưa nay dùng độc có tiếng, Tần Hương Y một chút cũng không biết độc của Thổ Khâu quốc, lúc này mới nhiều lần trúng chiêu, thật là khó lòng phòng bị. Nàng nhất thời không nói gì, nhìn tiểu cung nữ quật cường này, chỉ có thể cảm thán. Chuyện tình nàng lo lắng từ trước đã xảy ra, Bắc Đường Húc Phong cố ý gia tăng sủng ái cho nàng, chắc chắn đưa tới mầm tai vạ, đây là chứng minh tốt nhất.

"Tàng Hoa độc là bị đốc của Thổ Khâu quốc, ngươi từ đâu mà có?" Bắc Đường Húc Phong đột nhiên hỏi, trên mặt nổi lên một mạt tình tự nhìn không ra.

"Nô tỳ là người dân di cư của Thổ Khâu quốc, người torng Thổ Khâu quốc am hiểu nhất chính là dùng độc." Uyển nhi trả lời như đinh đóng cột.

"Uyển nhi, sao ngươi ngu như vậy?" Liễu Yến Yến cắn cắn môi, nước mắt ồ hạ xuống.

"Nương nương, đây là Uyển nhi cam tâm tình nguyện. Uyển nhi không thể cho nương nương gánh tội." Uyển nhi chứa đầy thâm tình nói, viền mắt song song cũng đã ươn ướt, từ trong ánh mắt chân thành tha thiết đó của nàng có thể thấy được cảm tình thật rõ ràng.

"Người đâu, mang nàng đến hình bộ." Trên trán Bắc Đường Húc Phong hiện lên một tia thương hại, nhưng rất nhanh biến mất, hướng ra cửa hô một tiếng, con ngươi thủy chung vẫn duy trì khí phách cùng quyết tuyệt của đế vương.

Vài tên thị vệ vội vã mà vào, nâng Uyển nhi lên vội vã đi, lưu lại Liễu Yến Yến thống khổ khóc.

"Hiền phi, ngươi về trước đi. Chuyện này, trẫm không truy cứu trách nhiệm của ngươi. Hảo hảo đóng cửa suy nghĩ." Bắc Đường Húc Phong lắc lắc tay áo, sắc mặt ngưng trọng cực kỳ.

"Tạ ơn hoàng thượng." Liễu Yến Yến quỳ hành lễ, sau đó đứng dậy dùng cẩm khăn lau nước mắt ở khoé mắt, yên lặng xoay người, một khắc đó, nàng ngoái đầu nhìn lại, thê lương nhìn thoáng qua Bắc Đường Húc Phong, trong con ngươi chứa đầy lộ vẻ thê lương. Đây là bi ai của nữ tử trong cung đình.

Tần Hương Y xem tại trong mắt, đau nhức dưới đáy lòng. Đích xác, yêu ai cũng đừng nên yêu một quân vương, bởi vì trong mắt hắn chỉ có thiên hạ, nữ nhân bất quá là công cụ sinh dục mà thôi. Nghĩ tới đây, nàng than nhẹ một tiếng.

Q.1 - Chương 35: Ra cung du ngoạn gặp thích khách


"Hoàng hậu than cái gì?" Bắc Đường Húc Phong giấu đi phần ngưng trọng vừa nổi lên, phát tay áo thong thả bước về phía chỗ ngồi của Tần Hương Y, cúi người sát lại, bộ ngưc5 rộng rãi của hắn bao trùm lưng nàng, ngữ khí cực kỳ mềm nóng.

"Vì nữ tử thiên hạ mà than. Vô tình nhất là nhà đế vương." Tần Hương Y chậm rãi nói tới, cố ý di chuyển thân thể đi, tận lực kéo xa khoảng cách với Bắc Đường Húc Phong.

"Hoàng hậu thực sự chán ghét trẫm thế sao?" Bắc Đường Húc Phong hơi nhíu mày, dời lồng ngực đi, ngược lại dịch bước đến trước mặt Tần Hương Y, một đôi con ngươi thâm trầm như đêm tối ngưng tụ một cỗ ánh sáng không hiểu, tựa như ánh sao xa nhất ở chân trời buổi tối.

"Đều không phải chán ghét. Là hận! Thù diệt nước giết cha há có thể quên?" Tần Hương Y trả lời rất trực tiếp.

"Hoàng hậu rất thẳng thắn! Băng Tuyết quốc diệt vong đó là tất nhiên, nếu không phải phụ hoàng của ngươi vô năng, ngươi cho rằng một trận hạn hán nhỏ nhoi, có thể khiến đại quốc đã từng dồi dào rơi vào giữa nguy cơ sao? Đó là bởi vì phụ hoàng của ngươi tiêu xài quá mức tạo thành." Hai tròng mắt dưới hai hàng lông mày rậm của Bắc Đường Húc Phong lóe lên cỗ khí phách, hắn luôn luôn cậy tài khinh người như vậy, không để tất cả mọi người trong mắt.

"Ngươi không thể vũ nhục phụ hoàng của ta!" Tần Hương Y lắc đầu, trong con ngươi long lanh tràn đầy căm hận. Làm sao có con người ghê tởm như thế?

"Tốt. Hoàng hậu không thích nghe, trẫm cũng không nói. Chỉ là mong muốn hoàng hậu không nên còn nhớ chuyện quá khứ, trẫm sẽ đối hoàng hậu thật tốt, hàng vạn hàng nghìn sủng ái tập một thân có gì không tốt?" Bắc Đường Húc Phong đột nhiên kéo tay nhỏ bé của Tần Hương Y, đem đặt ở trên ngực trái, nói: "Trẫm là thật tình thật ý. Hoàng hậu yêu trẫm, chắc chắn rất hạnh phúc." Ngữ khí của hắn rất trầm, ánh mắt thâm thúy khó đoán được, một cỗ tình ý dạt dào bay ra.

Tất cả đều là biểu hiện giả dối, tình ý trong mắt Bắc Đường Húc Phong rõ ràng là âm mưu. Chỉ là đôi mắt hắn đẹp quá, nhất là lúc ôn nhu, tựa như thời gian núi tuyết ở Băng Tuyết quốc hòa tan, cỗ nước chảy róc rách này, càng giống bách hoa nở rộ trong mùa xuân, gió thổi qua, hoa rụng rực rỡ, thời khắc vội vàng vào nước thật mỹ lệ. Nhìn nhiều thêm chút, có thể làm cho người ta trầm mê.

Tần Hương Y nhanh chóng tách ra, không hề nhìn, ánh mắt mị hoặc của hắn tựa như câu thần chú khiến cho không người nào có thể tự kiềm chế. Lòng nàng chỉ có Nguyên Tinh, tỉnh táo lại, phút chốc thả tay ra.

"Hoàng hậu thấy chuyện Uyển nhi thế nào?" Bắc Đường Húc Phong nhìn Tần Hương Y cười nhạt một tiếng, chắp tay bước đi thong thả hai bước, bỗng nhiên xoay người rất chăm chú hỏi.

"Nô tì muốn hỏi, Liễu Hiền phi làm sao vào cung? Hoàng thượng có thích nàng hay không?" Vừa nhắc tới vụ án, Tần Hương Y liền có vẻ cực kỳ hăng say, quên hết tất cả không thoải mái vừa rồi không còn một mảnh.

"Thế nào? Hoàng hậu ghen?" Mặt mày Bắc Đường Húc Phong nhíu lại, tà tà cười.

"Nô tì muốn làm rõ vụ án." Tần Hương Y liếc liếc Bắc Đường Húc Phong, chỉnh lại sắc mặt.

"Khi Trẫm còn làm Vương gia, là ca kỹ u Dương tướng quân đưa cho trẫm. Sau đó, trẫm kế thừa ngôi vị hoàng đế, nghĩ nàng dịu dàng hiền lương, để cho nàng một danh phận. Nàng luôn luôn an phận thủ thường, cũng không tranh với người, trẫm thích điểm này của nàng." Ra vậy, Bắc Đường Húc Phong sủng ái Liễu Yến Yến cũng không phải bởi vì thích, mà là bởi vì nàng sẽ không cho tạo phiền phức cho hắn, quân vương như vậy quả nhiên không xem nữ nhân ra gì. Nghe đến đó, trong lòng Tần Hương Y không khỏi thay các nàng cảm thán.

u Dương tướng quân? Vì sao cũng là họ u Dương? Xem ra gúc mắt giữa Bắc Đường Húc Phong và họ u Dương không nhỏ.

"Ý tứ của Hoàng thượng là sẽ không hoài nghi Liễu Hiền phi từa giữa sai khiến?" Tần Hương Y hỏi lại một câu.

"Đúng. Liễu hiền phi luôn luôn đạm bạc, không tranh với người đời. Nàng đi theo bên cạnh Trẫm nhiều, trẫm rất lý giải nàng." Bắc Đường Húc Phong trả lời rất thẳng thắn, một chút cũng không dây dưa.

"Vấn đề này xảy ra trên người Uyển nhi, nàng cùng Vân Ny đều là di dân của Thổ Khâu quốc, hoàng thượng không cảm thấy khả nghi sao?" Tần Hương Y chăm chú phân tích nói.

"Khả nghi thì khả nghi, chỉ là trẫm nghĩ gần đây những chuyện phát sinh trong cung không có khả năng liên quan đến Thổ Khâu quốc. Thổ Khâu quốc là một nước nhỏ, khi đó là chủ động thần phục Long Đế quốc, trẫm đối bọn họ cũng là áp dụng chính sách dụ dỗ, cũng không đuổi tận giết tuyệt. Nếu hoài nghi, trẫm nên nghĩ là ngươi công chúa của – Băng Tuyết đại quốc?" Bắc Đường Húc Phong ý vị thâm trường nói, chỉ là khi nói câu cuối cùng, hắn mạnh ngẩng đầu, ném một ánh mắt âm tà cho Tần Hương Y, sau đó ngửa mặt lên trời cười một tiếng.

Tần Hương Y cũng không rất kinh hoảng, chỉ là mím môi cười, nói: "Hiện tại Hoàng thượng hgiữ nô tì bên cạnh, không sợ ngày sau hậu hoạn vô cùng?"

"Trẫm nói qua, trẫm chưa bao giờ đuổi tận giết tuyệt. Hơn nữa trẫm tin tưởng, sau này hoàng hậu chắc chắn yêu trẫm." Bắc Đường Húc Phong vừa nói vừa vứt cho Tần Hương Y một ánh mắt thâm tình, cái loại thâm tình này là khắc cốt ghi xương, là triền miên, là nữ tử sợ rằng đều không thể chống đối.

Tần Hương Y tránh đi ánh mắt của Bắc Đường Húc Phong, cũng không để ở trong lòng, vẫn như cũ trấn định nói: "Xin Hoàng thượng thận trọng."

"Trẫm rất thận trọng. Hôm nay giao Uyển nhi cho hình bộ, thì sẽ có quan viên xử lý, tin tưởng rất nhanh có kết quả. Ngày hôm nay khí trời tốt. Hoàng hậu cùng trẫm đi ra ngoài một chút, được không?" Con ngươi sâu sắc của Bắc Đường Húc Phong rơi xuống ngoài cửa sổ, đích xác, ngoài cửa sổ là một mảnh nắng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lan tràn hơi thở thơm mát, kẻ khác mê muội, hắn nhắm mắt thật sâu hít một hơi, sau đó mở mắt, lôi tay Tần Hương Y.

"Nô tì mệt chết đi –" Tần Hương Y muốn cự tuyệt hắn.

"Hoàng Hậu nên cùng trẫm mới phải." Bắc Đường Húc Phong âm thầm sử dụng một cỗ sức lực, chặt chẽ nắm tay Tần Hương Y, lực độ nặng nề, hắn rõ ràng đang uy hiếp nàng.

Hắn đang nói cho nàng, hắn nói đó là quân lệnh. Phi tử của hắn không có ai giống nàng dám cự tuyệt hắn, chưa từng có.

"Nô tì tuân mệnh." Tần Hương Y quật cường liếc hắn một cái, kiệt lực tránh ra tay hắn. Hiện tại điều duy nhất nàng có thể làm là khuất phục hắn. Nàng nên tranh thủ cơ hội gặp Trảm Long và Nhược Băng, sau đó tống bọn họ ra cung.

"Vậy là được rồi. Trước dùng đồ ăn sáng. Hoàng hậu nhất định đói bụng." Bắc Đường Húc Phong ôm Tần Hương Y, kéo nàng đến trước bàn ngồi xuống, một bộ hình dạng thâm tình chân thành. Người ngoài không biết, còn tưởng rằng bọn họ là một đôi phu thê ân ái, thảo nào Uyển nhi hiểu lầm.

Dùng qua bữa sáng, Bắc Đường Húc Phong cùng Tần Hương Y thay quần áo đơn giản hơn, ngồi trên một chiếc xe ngựa cao đi ra hoàng cung.

Trong xe ngựa, thật im ắng. Bắc Đường Húc Phong luôn luôn có thói quen dựa vào ghế mềm không rộng không hẹp nhắm mắt dưỡng thần, Tần Hương Y ngẩng đầu, nhấc màn cửa sổ xe lên, ngóng nhìn ra đường cái phồn hoa, lần này hắn lại muốn mang mình đi đâu? Trải qua kinh hãi khi ra cung lần trước, trong lòng nàng có phần kinh sợ.

Không muốn vào Vinh vương phủ nữa, nơi đó có hồi ức thống khổ của nàng. Nghĩ tới đây, đuôi lông mày của nàng thống khổ nhíu lại.

"Hoàng hậu yên tâm, lần này trẫm sẽ không mang ngươi đến Vinh vương phủ." Bắc Đường Húc Phong híp nửa con mắt, quan sát Tần Hương Y đã lâu, thấy hình dạng của nàng, ngực đã có vài phần thích ý, thì ra nữ nhân thông minh kiên cường cũng có chỗ đau?!

Tần Hương Y cũng không rất để ý tới, nhàn nhạt liếc mắt Bắc Đường Húc Phong, thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ, đi qua đường cái xa hoa, xe chậm rãi tiến vào một mảnh rừng cây xa thẳm.

Đột nhiên xe nghiêng một chút, ngựa tru một tiếng dài. "Có thích khách!" Thị vệ đánh xe đột nhiên hô to một tiếng.
Phan_1 Q1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 Q2
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .